truyensex69.info > Chuyện Sex > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6

Phần 79
Website chuyển qua tên miền mới là: , các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Gặp vẻ mặt hắn ngưng trọng, hai nữ nhân cũng an tĩnh lại cẩn thận lắng nghe, Chu Chỉ Nhược tu luyện Cửu Âm Chân Kinh đã có thăng tiến thêm, công lực đột nhiên tăng mạnh, chỉ là bên ngoài trời tiếng mưa rơi quá lớn, nàng chỉ có thể nghe được loáng thoáng bên trong có tiếng hít thở, về phần bên trong có bao nhiêu người, nàng cũng không xác định được.

Về phần Lam Phượng Hoàng càng thêm không khó, công lực nàng chưa đủ, vểnh tai nghe một hồi, ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách, thì cái gì cũng không biết.

Cho dù hai nàng không rõ ràng lắm tình huống bên trong, thế nhưng dựa theo tu vi của Tống Thanh Thư thì sẽ nói không sai, Chu Chỉ Nhược mặt lộ thần sắc lo lắng:

– Người ở bên trong không biết là địch hay là bằng hữu, chi bằng chúng ta đến nơi khác đi, miễn nhỡ phát sinh xung đột.

Tống Thanh Thư cười nói:

– Ta thì không sao cả, bất quá bên ngoài mưa lớn như vậy, hai người y phục một khi bị ướt đẫm, vậy thì so với lõa thể có khác gì, nếu hai người muốn rời đi trong lúc mưa lớn như thế này thì cũng được…

Hai nàng sắc mặt trở nên ửng hồng, vừa rồi trong một chốc lát này, y phục của hai nàng đã có chút ít thấm ướt, nhờ Tống Thanh Thư có khinh công cao tuyệt, nhanh chóng đem hai nàng đến nơi này, vậy mà lúc này trên thân y phục cũng đã dính sát tại trên da thịt rồi, màu sắc cái yếm và tiểu nội khố cũng là có chút ẩn hiện ra rồi…

Hai nàng đều là người trong võ lâm, cho nên không có lo lắng bị phong hàn, lo lắng nhất còn là cảnh xuân chợt trút, Lam Phượng Hoàng tuy rằng tính cách phóng khoáng lớn mật, nhưng Tống Thanh Thư dù sao cũng không phải là tình lang của nàng, làm sao có thể để cho toàn bộ thân thể triển hiện ở trước mặt hắn, Chu Chỉ Nhược tính cách thì điềm đạm nho nhã thẹn thùng, đương nhiên cũng không muốn mình bị chật vật như vậy.

Nhìn thấy hai nàng có vẻ ngượng ngùng, Tống Thanh Thư cười nói:

– Đừng lo lắng, có ta ở đây, cho dù là đầm rồng hang hổ thì cũng vào được.

Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng lúc này mới phản ứng, võ công của Tống Thanh Thư hiện nay, làm gì mà hắn chịu nhượng bộ lui binh vì người khác…

Tống Thanh Thư mang theo hai nàng hướng vào bên trong ngôi miếu đổ nát đi đến, thời điểm đẩy ra cửa miếu, hắn bỗng nhiên chần chừ một chút, lấy ra một tờ mặt nạ màu trắng bạc che lên trên mặt, vừa rồi theo từ lều trà đi ra, hắn đã khôi phục lại dung mạo nguyên bản, nhưng nơi này dù sao vẫn còn bên trong cảnh nội Nam Tống, nếu như bị người biết được hắn chính là Cổ Bảo Ngọc, thì liền sẽ có phiền phức.

Vào cửa miếu sau đó, ba người không hẹn mà cùng ngừng lại, nguyên lai trong ngôi miếu đổ nát đang có một đống lửa, chung quanh đống lửa đang phân bố lấy mười tám Hắc y nhân che mặt, nghe ngoài cửa có động tĩnh, toàn bộ các ánh mắt lợi hướng ra nhìn sang.

Cảm nhận được trong ánh mắt đối phương toát ra nhàn nhạt sát ý, Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng thấy không được tự nhiên, liền nhích lại gần hướng trên thân Tống Thanh Thư, khi cảm nhận được khí tức của hắn, các nàng mới dần dần bình phục lại.

– Chúng ta vào chỗ này tránh mưa một chút đi…

Tống Thanh Thư tựa như không nhìn thấy đối phương, cười nói, nói xong lôi kéo Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng đến một góc nhỏ ngồi xếp bằng xuống.

Trong miếu những Hắc y nhân che mặt nhìn nhau, vốn có cùng suy nghĩ, người tiến vào nếu nhìn thấy tình hình bên trong miếu, sẽ thức thời ly khai ngay lập tức, bọn Hắc y nhân có chuyện quan trọng bên người, nên cũng không muốn sinh sự thêm, chuyện này cũng cứ như vậy cho trôi qua.

Nào ngờ một nam hai nữ này rõ ràng lại đi thẳng vào bên trong miếu, thật sự là ngoài dự kiến bọn họ.

“Chẳng lẽ đây là những kẻ tài cao lớn mật…”

Đây là trong đầu những kẻ bịt mặt xuất hiện ý niệm này trong đầu, bất quá lại rất hủy bỏ, trong ba người này, chỉ có một nữ nhân võ công cao chút ít, còn võ công nữ nhân kia thì bọn họ không cho vào pháp nhãn, về phần người nam nhân kia, trên thân một chút khí tức dao động cũng không có, cho nên bọn họ không để ý đến.

Ánh mắt của đám Hắc y nhân trao đổi trong chốc lát, cuối cùng không ai lên tiếng, chỉ phái một người đem cửa miếu đóng lại, sau đó lại riêng phần mọi người vẫn xếp bằng ở trên vị trí như cũ.

Trong miếu ngoại trừ âm thanh tiếng củi thiêu đốt nổ lốp bốp, ngoài ra không có tiếng gì khác, ánh mắt đám Hắc y nhân kia thỉnh thoảng quét về phía nhóm người Tống Thanh Thư, bởi vậy bầu không gian lộ ra cực kỳ quỷ dị.

Tống Thanh Thư cũng là nhíu mày, mỗi Hắc y nhân này khí tức kéo dài, thần hoa nội liễm, một thân tu vi chỉ sợ không có dưới Cừu Thiên Nhẫn, trong giang hồ hẳn là là các nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng mặc dù hắn vắt hết óc, cũng đoán không ra thân phận của những Hắc y nhân này.

Phải biết rằng Cừu Thiên Nhẫn có một thân võ công gần với bằng với võ lâm Ngũ Tuyệt, mà trong miếu lại có mười tám tên cùng cấp bậc cao thủ tựa như Cừu Thiên Nhẫn, trong đó còn có một, hai người mơ hồ có tu vi ngang bằng võ lâm Ngũ Tuyệt, phải biết là một thế lực cường đại cỡ nào, vì sao trên chốn giang hồ lại không có tiếng tăm gì?

Bởi vì trên thân dính nước mưa không thoải mái, Lam Phượng Hoàng tại phụ cận góp nhặt một ít cỏ và củi khô cũng nhóm lên một đống lửa, bởi vì trong miếu còn có nhiều nam nhân lạ lẫm, nên nàng cùng Chu Chỉ Nhược bất tiện đem áo khoác cởi ra sưởi ấm bởi vì sẽ lộ ra cái yếm cùng tiểu nội khố ẩn hiện bên trong làn vải y phục, đành phải tận khả năng tới gần ánh lửa, cứ như vậy đem y phục trên người hơ cho khô.

Nhiệt độ hỏa diễm dần dần xua tán đi hàn khí trên thân, Chu Chỉ Nhược ánh mắt vô tình hướng bên kia điện thờ nhìn lướt qua, thì thấy rõ đằng sau tấm màn vải rách rưới mơ hồ lộ ra mấy thân ảnh, trong long liền kinh hãi.

Tống Thanh Thư đang trầm tư, Chu Chỉ Nhược lặng lẽ dung ngón tay thọt eo của hắn, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Thuận theo ánh mắt của nàng nhìn đến, Tống Thanh Thư cũng là ngây dại, từ xa xa trong góc đang trói cột mấy người, đó là Kim Cương môn chủ cùng Huyền Minh nhị lão, bọn họ mái tóc tán loạn, một thân còn dính đầy máu đen, hiển nhiên trải qua một trận đại chiến, lúc này bọn họ hai mắt nhắm nghiền, sinh tử không biết…

“Những người này gặp chuyện không may rồi, còn Triệu Mẫn đâu…”

Tống Thanh Thư thầm nghĩ, trong lòng cả kinh, vội hướng bên cạnh nhìn lại, vừa vặn đụng phải một nữ nhân, nàng cũng nghe được động tĩnh, nghi ngờ hướng bên này nhìn lại, không phải Triệu Mẫn là ai…

Triệu Mẫn cũng bị trói tay vào cột, mái tóc có chút lộn xộn, không còn kiều diễm quý khí như bình thường nữa, nhưng lại nhiều thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.

Trên người nàng xiêm y vẫn là hoàn hảo, cũng không có vết máu, có thể không có bị thương, bất quá theo trong ánh mắt, cũng nhìn ra nàng nhận lấy không ít kinh hãi.

Triệu Mẫn trong một chốc lát này cũng nhận ra Chu Chỉ Nhược cùng Lam Phượng Hoàng, về phần của Tống Thanh Thư, nàng cho rằng đó là Cổ Bảo Ngọc, còn cho rằng Chu Chỉ Nhược vì che dấu tai mắt người, đã mang lên trên mặt hắn cái mặt nạ…

Chứng kiến người quen, trên mặt Triệu Mẫn lộ ra sắc mặt vui mừng, bất quá rất nhanh nghĩ đến điều gì, vội vàng hướng phía Chu Chỉ Nhược nháy mắt, ý bảo nàng nhanh lên rời khỏi nơi đây…

Chu Chỉ Nhược rùng mình, nàng thì không cách nào bình tĩnh giống như Tống Thanh Thư, võ công của Huyền Minh nhị lão cùng Kim Cương môn chủ thì nàng quá rõ ràng, phải biết rằng ba người bọn họ đều là cao thủ đứng đầu, hơn nữa sứ đoàn Mông Cổ cũng không có thiếu võ sĩ, thực lực hùng hậu như vậy mà cũng bị đám Hắc y nhân này bắt giữ, đối phương thật sự đáng sợ.

Trong miếu không nhìn thấy đám võ sĩ Mông Cổ, chắc hẳn đã bị người giết vứt xác ngoài hoang dã rồi.

Tống Thanh Thư một nhóm ba người liếc nhìn nhau, hiển nhiên đều thấy được đối phương nguy hiểm như thế nào…

“Những người này rút cuộc là ai? Tại sao lại tập kích đoàn người Mông Cổ…”

Tống Thanh Thư trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Huyền Minh nhị lão đang uể oải rũ cụp lấy đầu, thời điểm này cũng phát hiện bên này động tĩnh. Ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy rõ Chu Chỉ Nhược các nàng, mặt lộ vẻ vui mừng, hét lớn:

– Chúng ta đã nói cho các ngươi biết Cổ Bảo Ngọc đã bị người cướp đi, các ngươi không tin, đám người cướp đi Cổ Bảo Ngọc đang ở trước mặt các ngươi đấy.

Hai người thanh âm khàn khàn, khí tức tán loạn vô cùng, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Phát hiện Huyền Minh nhị lão hướng bên kia nhìn lại, Triệu Mẫn trong lòng liền biết hỏng bét rồi, còn chưa kịp ngăn cản, Huyền Minh nhị lão liền thốt ra lời, nàng vừa tức giận lại vừa áy náy với nhóm Chu Chỉ Nhược.

Nàng cùng Chu Chỉ Nhược quan hệ mặc dù không tốt, cũng không có hảo cảm gì, chỉ giới hạn bên trong quân tử chi tranh, nàng chưa từng có ý nghĩ muốn hại chết đối phương.

Nếu song phương có võ công khác biệt không lớn, Triệu Mẫn nói không chừng có thể la lên cho đám hắc y nhân biết để phá thân phận Chu Chỉ Nhược, dung kế sách xua hổ nuốt lang, thế nhưng bọn Hắc y nhân này không biết là từ đâu xuất hiện toàn cao thủ đứng đầu, ngay cả đám người Kim Cương môn chủ cùng với toàn quân bị diệt, võ công Chu Chỉ Nhược mặc dù cao thâm, nhưng lắm là ngang bằng cùng Huyền Minh nhị lão, nếu là lúc này kêu lên phá thân phận Chu Chỉ Nhược, căn bản không phải là kế sách xua hổ nuốt lang, mà là xua hổ nuốt thỏ rồi.

Càng trọng yếu hơn, chỉ cần đám Hắc y nhân một ngày còn chưa có tìm được Cổ Bảo Ngọc, thì nàng vẫn còn an toàn. Hơn nữa chỉ cần Chu Chỉ Nhược từ nơi này ly khai, Triệu Mẫn tin tưởng Chu Chỉ Nhược nhất định sẽ nghĩ cách cứu mình.

Triệu Mẫn cũng không biết mình tại sao lại có tự tin như vậy, theo lý Chu Chỉ Nhược nên hận nàng tận xương mới đúng, thế nhưng hai người những qua tranh đấu gay gắt, dần dần hình thành có một loại cảm giác tỉnh táo tin tưởng, nàng tự hỏi nếu thay đổi mình là Chu Chỉ Nhược, mình chắc chắn sẽ nghĩ cách để cứu đối phương.

Đương nhiên tất cả mọi chuyện tính toán với điều kiện dưới tình huống Chu Chỉ Nhược an toàn rời đi, Triệu Mẫn biết rõ lấy Chu Chỉ Nhược thông minh tài trí, có thể thông qua thảm trạng của nàng mà phân tích ra bọn Hắc y nhân này có bao nhiêu lợi hại, sẽ không tùy tiện đối phó, mà sẽ trở về truyền tin cho các cao thủ khác, ví như Âu Dương Phong, lại ví như Tống Thanh Thư.

Chỉ tiếc tất cả đều bị Huyền Minh nhị lão hai cái thùng cơm kia phá hủy, sắc mặt Triệu Mẫn xanh mét, vội quát bảo Huyền Minh nhị lão ngưng lại, rồi nói:

– Hai ngươi đã bị hôn mê rồi sao, như thế nào tùy tiện nói bậy như thế?

Huyền Minh nhị lão giật mình, vẫn không có lĩnh ngộ đến Triệu Mẫn ám chỉ, liền thốt ra:

– Chu Chỉ Nhược xinh đẹp tựa thiên tiên, còn có Lam Phượng Hoàng mê hoặc câu hồn, chúng ta làm sao nhận sai người chứ?

Triệu Mẫn nhắm mắt lại, trong lòng ai thán không thôi:

“Hai lão già này thành sự thì ít, còn bại sự thì có thừa…”

Chu Chỉ Nhược cực kỳ thông minh, rất nhanh liền minh bạch Triệu Mẫn muốn yểm hộ giấu giếm thân phận của mình, vừa nghĩ tới Triệu Mẫn tính mệnh đang treo mành chỉ, rõ ràng còn có ý đồ cứu mình, trong nội tâm nàng lập tức dâng lên một loại cảm giác thương tiếc không hiểu.

Đám Hắc y nhân kia rất nhanh bị thanh âm Huyền Minh nhị lão làm cho kinh động, liền đứng lên, tên cầm đầu cười hắc hắc nói:

– Nguyên lai là Chu chưởng môn phái Nga Mi cùng Lam giáo chủ của Ngũ Độc giáo, quả thực là chúng ta có mắt như mù.

Hắn trên miệng tuy rằng nói qua như vậy, ngữ khí lại xem thường vô cùng, hiển nhiên không có để hai nàng trong mắt.

Tống Thanh Thư chú ý tới ánh mắt bọn hắn càng hướng trên thân người mình chạy, da đầu tê rần, những người này không phải là biến thái sao, bên cạnh có hai đại mỹ nhân thiên kiều bá mị thì không quan tâm, cứ hướng trên người mình mà nhìn…

Bất quá hắn rất nhanh kịp phản ứng, những những người này xem hắn là Cổ Bảo Ngọc a.

Liên tưởng đến lúc gần đi Cổ Tự Đạo có nói là đã có bố trí, Tống Thanh Thư bây giờ hiểu rõ, Cổ Tự Đạo nói bố trí là ám chỉ cái gì, liền đoán ra được thân phận của đám Hắc y bịt mặt này.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Chuyện Sex, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 15-10-2023 23:33:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Cuckold (Update phần 25) - Cô Kim
Phá trinh bé Tóc Dài (Update phần 27)
Chị Yến (Update phần 22)
Cháu chồng (Update phần 30)
Cuối năm với chị họ (Update phần 28)